Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2013

Bích Câu thi quán - Duyên nợ ba sinh

http://www.vannghequandoi.com.vn/upload/802/fck/V%C4%83n%20xu%C3%B4i/Sang%20tac/Bich%20Cau.jpg

BÍCH CÂU THI QUÁN

Đền Bích Câu xưa - hàn sĩ gặp tiên
Quán Bích Câu nay –hội tụ - bạn hiền làm thơ                        
 Cuộc đời như thực như mơ
Sống trăm năm, thác một giờ hoàn nguyên                            
 Về đây tan hết ưu phiền
Giang tay bốn biển nối liền tình thân.

DUYÊN NỢ BA SINH

Trăm năm duyên ấy duyên gì
Kẻ bơi mặt biển người phi lưng trời
Bình minh kết tóc cùng người
Vội chia xa đợi bến đời hoàng hôn?
Đất vuông đâu khít trời tròn
Ba sinh duyên nợ mỏi mòn trông nhau…
                                         Văn Trm

Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

Sinh hoạt tháng ba





          Như thường lệ . Sáng 28/03/2013 , tại trụ sở của Thi quán , những hội viên có mặt ở Hà nội gặp mặt vui xuân và giao lưu . Tuy vắng mặt vài thành viên và mấy vị khách quý truyền thống nhưng buổi sinh hoạt vẫn rất lý thú . Mọi người giới thiệu những sáng tác mới của mình để trao đổi trên tinh thần chân thành , cởi mở và hết sức thân mật . Cả bốn thành viên từ xa đều gửi về những bài thơ hay góp phần tạo nên không gian thơ rất thơ ! Sau đây xin giới thiệu vài hình ảnh và bài thơ của thành viên từ xa . Những bài còn lại xin được đăng tải dần .



RỖNG TRỜI

Thơ và đời cứ trăn trở trong tôi
Quằn quại đớn đau những giờ mòn mỏi
Khắc khoải trong những cơn bão nổi
Chiu chắt từng đồng nơi viễn xứ đường xa
Thơ nghẹn ngào trong tuyết phủ sương sa
Gom chút nắng chiều tà vụn vỡ
Gửi vào thơ xen từng hơi thở
Bước liêu xiêu
                        Bến đậu rỗng trời
Cuộc đời ơi!
Trăn trở nhiều rồi
Khi đánh lộn sòng
Hai thái cực buồn vui.
                                         
Bùi Nguyt, CHLB Đức 




1-     GIẤU
Em giấu nõn nường trong yếm thắm
nơi dập dềnh từng ngọn sóng hoan ca
Tí tách xuân buông lòa xòa tứ lạ
nụ em căng nứt nở bung hoa...
Ai nỡ trách chàng gió xuân lơi lả
luồn yếm thơm giục giã những vần xa
Phút giao thừa đất trời còn nghiêng ngả
Em hồn nhiên, kiêu hãnh hóa đàn bà !
                                      
                                                                    Bùi th Sơn – Lai châu


CHẠM
            
Chạm mắt em
Hạt nắng cười run rẩy
Mùa về qua rất đỗi ngại ngần
Lưng chừng trời leo lẻo mấy tầng xuân
Mây cuốn gió trả treo trò cút bắt

Chạm môi em
Tiếng sáo thôi dìu dặt
Ngày bang khuâng ghét giọt nắng hoang đàng
Mãi dung giằng đi -ở phía xuân sang
Mù phụng phịu giăng sương mờ u ám

Chạm chồi non
 đất dâng mầm rất nhẹ
Ưỡn cong mình hứng trọn giọt sương đêm

                               * * *
Lỡ chạm điều chẳng thể gọi tên
Chênh vênh giữa đôi miền quên –nhớ !

                                                           H Thanh Bình


HƯƠNG
                

Lạc giữa ngàn hoa tươi
Áo em thơm hương sớm
Tình xuân nào mới chớm
Ấm áp một nụ cười

Lạc giữa ngàn hoa tươi
Đôi tay em nhuộm sắc
Tiếng chuông mai trầm mặc
Nhịp bước về thảnh thơi

Lạc giữa ngàm hoa tươi
Mắt em lung linh nắng
Hồn thơ tôi trầm mặc
Ngào ngạt nguyên sơ lời
                           
                               Đông Tùng
       




Thứ Năm, 21 tháng 3, 2013

Sợ


                                                                                                       Thủy Hướng Dương - Hà nội    


Không còn trẻ để ngây thơ                                                                                                                   Bây giờ mà nói dại khờ ai tin                                                                                                               Thế mà một ánh mắt nhìn                                                                                                                  Cũng làm em sợ…nhỡ mình lạiyêu                                                                                                       Sợ đêm buông lấp nắng chiều                                                                                                                 Sợ ngày cạn hết những điều khát khao                                                                                                                                                                Sợ ngón tay ấy đan vào                                                                                                                        Rối tơ lòng , biết ai nào gỡ cho ?                                                                                                                                                                 Sợ lá khẽ rụng vườn mơ                                                                                                                             Sợ người lấy cớ sững sờ trăng khuya                                                                                                  Làm sao biết lối mà về                                                                                                                           Vì đôi chân vướng cỏ mê mất rồi                                                                                                            Sợ sông suối ngập khóc , cười                                                                                                                 Biết đâu đắm cả một đời đa đoan                                                                                                         Gió ru một khúc ngỡ ngàng                                                          
Sợ lòng réo rắt muôn vàn nhớ thương