Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2016

Vị tình yêu




Bản tình ca giao hưởng mùa Xuân
Rạng rỡ hoa cười tươi ngời sắc nắng
Những vần thơ ngân rung nốt nhạc
Vị tình yêu lắng đọng trong lời
Ngọt ngào ấm áp lắm anh ơi!
Cho trái tim sớm chiều rực lửa
Thắp sáng cả hai đầu thương nhớ
Cháy cồn cào khi ta nghĩ về nhau

Bùi Nguyệt

Thứ Tư, 24 tháng 8, 2016

Lời thu

                                                                                                  Bùi Cửu Trường


Ta ủ trời thu giữa heo may
Thu lá khẽ lơi ấp đất gầy
Hồn thu ngan ngát hương thu lặng
Rượu đẫm men tình thu đắm say.
Ta nhặt ban mai ánh thu vàng
Lửa thu le lói sắc hồng hoang
Đưa ai về lại thơ ngây ấy
Thu thoáng xôi xa, thoáng ngỡ ngàng.
Mưa rớt bờ vai thu bông lau
Tóc xanh ngày cũ đã phai màu
Vành tai gió gợn rơi giọt lạnh
Bóng lệch nhoà nghiêng thu đêm sâu.
Mây trắng mong manh, nắng mơ màng
Mang mang vòm biếc nức hương lan
Tình loang loang sóng xô dào dạt
Mình nhé!
Cùng thu
Ta sang ngang!

Thứ Hai, 22 tháng 8, 2016

Khúc giao mùa

                                                                                           Lý Viễn Giao



Bờ mây theo gió dạt về đâu
Thả xuống nhân gian những giọt sầu
Thu đến dăng mưa mờ bóng nước
Hạ đi hớt nắng xám vai cầu
Thôi đừng khóc mướn cho đèn phượng
Cũng bỏ thương vay với lệ Ngâu
Tước bẹ chuối khô đan rọ thị 
Hết thơm lấy hạt ngậm thay trầu

Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2016

Đêm bánh tôm Hồ Tây



ĐÊM BÁNH TÔM HỒ TÂY
                                                                                           Lê Quang Vinh

Bài thơ thuộc loại hay nhất viết về Hồ Tây và sản vật, có lẽ cả từ xa xưa nữa.
Câu mở đầu "Nghiêng phía anh Tây Hồ tóc gió", ngỡ bình thường (như câu nói thường), mà lại rất "thơ" ("phía anh", "tóc gió": hữu hạn và vô hạn hòa quyện nhau), khiến ý thơ bay bổng, lãng mạn lên vô cùng. Cả cái chữ "nghiêng" ni nữa, thật vô lý. "Nghiêng" sao được chứ? Thế mà, khi nó "nằm" ở đầu câu thơ (này) thì lại rất "có lý" (đúng) như trong tục ngữ "Tát biển Đông cũng cạn" ấy! Chú ý: "nghiêng" và "tát" đứng đầu câu, như điểm đầu của "cánh tay đòn bẩy" với "lực đè phi thường" được dồn về đây, đối trọng là "vật bẩy" - cái vô biên phía bên kia điểm tựa (Hồ Tây, biển Đông).Trong văn chương, hiểu nôm na đây là cách "tu từ" dân gian (lối viết truyền thống, bình dân - nhưng phải cao tay mới được: "thậm xưng").
Tiếp đến, "Bánh tôm thơm da thịt Thủ Đô" - dùng các từ "thông tục" (bánh tôm, da thịt) rồi cho chữ "thơm" vào nối giữa hai từ này như "chất xúc tác", tạo nên một phản ứng "hóa học" thực sự về ngữ nghĩa, khiến nó mặc sức biến hóa (thoát xác) mà (từ bình thường) trở nên "cao sang" trong câu thơ. Đây là điều cần thiết, vì nơi đây là đất "kinh kỳ" xa xưa, nay là Thủ đô của cả nước, phải có sự thăng hoa "cao cấp" như vậy mới xứng, khi viết về một món ăn không thể "bình dân" hơn của mọi thời Hà Nội (đạn bom, bao cấp, hòa bình, đổi mới... tiến lên "CNXH"): "Bánh tôm thơm da thịt Thủ Đô".
Tôi vô cùng phục cái cách dùng từ "da thịt" ở đây. Nhờ "chế biến" quá khéo của Ngô Minh, nó trở nên siêu phàm rồi, chứ đâu là "da thịt" (nhục dục nguyên thủy) nữa? Ấy là tài chọn tứ, lựa chữ của Thi sĩ tài danh.
Ngày nay, tiếng thơm bánh tôm Hồ Tây - Hà Nội được lan tỏa và bay xa tới tít tắp khắp ba miền đất nước, tới "năm châu bốn biển" địa cầu; một phần không nhỏ có sự đóng góp vô tư của các nghệ sĩ - thi văn sĩ tài danh đã sáng tạo nên những khúc hát, vần thơ, áng văn da diết, tỉ mỉ về món ẩm thực vốn "hạ đẳng" của người ven đô này để dần dà thành "món ngon Hà Nội" - dấu ấn trong tâm hồn, là "di sản" của mỗi con người khi có dịp vãng qua đây ("Bánh tôm em- di sản đời mình")...
Những nhà thơ, nhà văn tên tuổi; khi sáng tạo nghệ thuật, họ không "bó mình", "khổ luyện", tìm "trăm phương ngàn kế" để làm nên những điều ta thấy rất "cầu kỳ" như vừa nêu trong Comment của Nhà báo LQV ở phía trên. Văn thi - nhạc sĩ...làm thơ văn, làm nhạc...như "chơi"! Ở đó là sự thăng hoa kỳ diệu (của sự kết hợp) giữa cảm xúc và kỹ năng nghệ thuật. Như vậy, kỹ năng nghệ thuật đã trở thành phẩm chất trong lý trí, tình cảm của các nhà sáng tạo rồi. Họ sáng tạo mà như..."vô thức" trước các thủ pháp nghệ thuật mà vẫn rất..."Nghệ thuật" là vậy. Thi sĩ Ngô Mình thuộc VNS loại này.
Nhiều thứ nữa, hẹn anh Ngô Minh và bạn đọc, LQV sẽ thưa sau...; giờ dành thời gian cho mọi người thưởng thức bài thơ đã .


ĐÊM BÁNH TÔM HỒ TÂY
                                          
                                              NGÔ MINH

nghiêng phía anh Tây Hồ tóc gió
bánh tôm thơm da thịt Thủ Đô
liễu rũ như mời sóng vồ vập gọi
chớm thu rồi thèm nụ thơm xưa
đêm sâm cầm sao trời vỗ cánh
em rót ly nếp cẩm Đất Trời
nhấm với ánh nhìn nụ em diệu vợi
ơI đèn đường tắt đỏ ngất ngây
bánh tôm đêm lòng hồ khép mở
gió thao thao như gọi như tìm
mai anh Huế rồi thèm rồi nhớ
bánh tôm em- di sản đời mình
            
                                       Huế 8-2016

Thứ Ba, 2 tháng 8, 2016

Trong nỗi buồn



Khi mình buồn
ta không có mặt.
Và hạnh phúc
cũng như
như bong bóng xà phòng.
Giông mưa chiều
lấp lánh cầu vồng
nối khoảng không -
khoảng không không có thật!
*
Khi ta buồn
buồn dâng cay khoé mắt
mông lung đau
đau thắt
nỗi
ai hoài.
Đơn côi ta
Đơn côi mình
Đơn côi nắng mai
Kết hừng đông đỏ.
Vạt nắng dài
vạt nắng dài
dài
hoàng hôn lỡ dở...
Có tan nỗi buồn không?!
                                                 Hat Cat