Mê
người đẹp và mê chuyện tình trong một huyền thoại mà mười tâm hồn thơ Hà thành
tìm đến nơi cội nguồn câu chuyện để rồi chọn một cái tên phảng phất mầu xưa cũ
của thời gian , óng ánh một cuộc tình nửa trần nửa tiên : Bích câu thi quán !
Thì đây , Bích Câu đạo quán chẳng đang lạc tọa chứng kiến dòng đời mải miết
trôi trên đường Cát linh ? Và đây , một quán thơ với những người thơ cũng đang
hòa vui với cuộc sống trăm bề ngang ngổn để chắt lọc nên những khúc lòng .
Có người nghĩ cái tên “ Thi quán” nó
tầm thường thế nào ấy . Nghe mà cứ hình dung ra một lều tranh xiêu vẹo nép bên
đường mòn chênh vênh bán bát nước vối cùng mấy chiếc kẹo vừng của một bà già
móm mém nhai trầu . Hoặc giả một tấm liếp che tạm giữa chợ chiều , mưa gió liêu
xiêu cùng mấy mớ rau vàng héo . Ồ không ! Quán thơ này là nơi những thày thuốc
, thày giáo , những người khéo tay hay mắt làm đẹp cho con người , cho con chữ
, cho đời cùng góp mặt gieo thơ . Có can dự vào buổi thơ của Thi quán mới thấy
tình người , tình thơ được nâng niu đến độ nào . Mới lý giải được những vần thơ
cất cánh ra sao và mục sở thị con người đã vịn vào thơ , vịn vào nhau để sống
vui như thế . Có rong ruổi trong những chuyến lữ hành lên với bạn thơ Kinh Bắc
, sang cùng tri kỷ Xứ Đông hay ngẫu du ra miền thành ngoại mới hay vòng tay của
Thi quán mở rộng cùng mênh mang tình người đến nhường nào . Gẫm hay , sao có thể ví quán thơ này cùng quán chợ . Nó
sánh với Đình quán , Hội quán , Đạo quán . Nó là Thi quán nơi đi về của những
người thơ .
Thử hỏi đã mấy nơi vịn thơ có được sự
góp mặt góp lời xa rộng đến thế . Người gần , tháng tháng họp mặt . Người xa
cũng đều đặn gửi lời theo cánh sóng không thiếu kỳ nào . Từ Cộng hòa liên bang
Đức , Cộng hòa Czec ; Từ Lai châu , Sài gòn xa xôi đến Hải phòng , Bắc giang
cách trở , bài vở thư từ qua lại đổi trao hằng ngày như vẫn mặt đối mặt nói cười
. Có những lần hạnh ngộ . Có những cuộc tiếp đón mở ra tưng bừng , thân thiết
không ai nghĩ rằng đó là lần đầu gặp gỡ . Có những lời hò hẹn xuyên lục địa ,
con người từ ảo mạng bước ra như giấc mơ . Chẳng biết tiếng lành đi bằng con đường
nào mà bè bạn để mắt lui chân tới cứ như thể người nhà . Có những người vốn
không phải của thơ mà đến cũng sinh tình làm thơ , đọc thơ , ngâm thơ . Nhiều
cuộc gặp , người Bích Câu và bạn chẳng biết ai đông hơn . Cái sự già trẻ đan bện
nhau mồn một từ màu tóc đến ý thơ , từ tuổi tác đến tâm tình , từ giọng điệu đến
ý tưởng . Cứ đọc kỹ hai sản phẩm trí tuệ
là Bích Câu thơ 1 – Bích Câu thơ 2 của quán thơ tự mỗi người có thể nhận
chân ra điều đó .
Không đồ xộ , không lộng lẫy . Bích
Câu thi quán giản dị , thanh bình như một
mái ấm che nắng mưa cho những tâm hồn thơ đồng cảm . Quán thơ đang khởi sắc với
những gương mặt mới trẻ trung , những cây bút đa tài , đa tình . Tin rằng Thi
quán sống mãi cùng một con phố , một Đạo quán , một tình sử huyền thoại lung
linh trong lòng người
Lý Viễn Giao
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét