Thứ Tư, 5 tháng 2, 2014

Thơ ngắn Đông Tùng

http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/f/fc/Ch%C3%B9a_Hoa_Y%C3%AAn.jpg



                              Đông Tùng
Tâm

Chiếc lá úa ngoài hiên
Chổi này tay thong thả
Quét đi rồi tự ngã
Lòng ngào ngạt hương thiền.

Nhẫn

Nhẫn rồi lòng tự tại
Mây trụ giữa tầng không
Trong đục nước ngàn sông
Đều trôi về đại hải.

Sơ

Mở cửa đón bình mình
Sơ nguyên một ngày mới
Cánh bướm vàng phất phới
Hạt sương mùa lung linh.

Nghĩa

Duyên trần ta gặp gỡ
Trên nẻo đường phong sương
Bao nghĩa tình lưu lại
Giọt phù sa cố hương.

Tịch

Tà dương màu cô tịch
Tím ngát lối Mẹ về
Lúa ngậm đồng đơm hạt
Nghe ngào ngạt hương quê.

Tự tại
            Trăm sông về đại hải
            Trôi mãi trôi thành dòng
            Buông nhục vinh khỏi lòng
            Đường đời nghe tự tại.
Hỷ

Nói những lời thương mến
Vơi tan bao nỗi buồn
Nụ cười mang trao tặng
Hạnh phúc sẽ ngàn muôn.

Tín
           Bỏ đi tâm tự ngã 
            Nhịp thở nghe yên bình
            Chỉ cất giữ nơi mình
            Niềm tin về tất cả.
Nhàn
            Triêu mộ lời chuông điểm
            An nhàn mây trắng bay
            Dừng rồi bao cuộc lữ
            Tan vỡ đôi mộng hài.
Cung
            Thắp một chút trầm hương
            Cúng dường mười phương Phật
            Đường đời thôi tất bật
            Nẻo đạo sáng lẽ thường.


 

2 nhận xét:

  1. Thăm đọc thơ ngắn Đông Tùng
    Nghe lòng thư thái, ung dung Xuân trào ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hương xuân thoang thoảng ngọt ngào
      Câu thơ Thi quán xôn xao cõi lòng !

      Xóa