Mạ vừa nhá máy vô (*)
Con vội vàng gọi lại
Con ơi ! Rành tai hại
Bạo lại đến nựa rồi
Mấy bụi chuối sau hồi
Bổ sạch trơn con nạ
Cam, Bưởi chưa kịp "gả"
Cụng truột chạc hết rồi
Nhà có mấy cái nồi
Phải đem ra hứng dột
Mẹ đang tính mai mốt
Khi mưa bạo đi qua
Gắng lợp lại mái nhà
Lần sau không dột nựa
Bay sống ở trong nớ
Được mưa thuận gió hòa
Cố gắng mần tăng ca
Kiếm cái nhà mà ở
Buổi sáng đáng tô Phở
Thì hãy ăn vắt xôi
Gom góp hết nợ rồi
Lại "Lạc Trôi" con ạ
Chớ quê mình...
Hắn vất vả
Quanh năm dính thiên tai
Gió mùa từ giêng hai
Kéo dài sang tháng bốn
Qua mùa xuân thiếu thốn
Lũ Tiểu Mãn tràn về
Báo hiệu với đồng quê
Đón gió Lào bỏng rát
Ba tháng hè tan tác
Với nắng nóng kinh niên
Nhưng với mẹ Thiên Nhiên
Miền Trung không được ngủ
Thu Đông về lãnh đủ
Áp thấp, Bạo, gió mùa
Nỏ trật được số mô
Lụt ùa vô ào ạt
Đông Xuân mùa gieo hạt
Rét thấu thịt thấu da
Giết hết lợn tru gà
Nỏ lưa chi con ạ !
(Tác giả "Khuyết danh")
Nguồn:Do Nhà văn Nguyễn Quang Vinh sưu tầm.
***
Dịch thổ ngữ Quảng Bình:
-Rành tai hại: Rất tai hại
-Bạo: Bão
-Sau hồi: Sau lưng nhà
-Nựa rồi: Nữa rồi
- Bổ sạch: Đổ, ngã sạch
-Chưa kịp "gả": Chưa kịp thu hoạch
-Cụng truột chạc: Cũng tuột dây, ý là thất bại, thua...
-Tru gà: Trâu gà
-Nỏ lưa chi: Không còn gì
-Nỏ trật được số mô: Số phận an bài, khó thay đồi.
...Thơ giống như Gió. Không ai
biết rõ Gió từ đâu tới và Gió đi về đâu, nhưng ai cũng cảm thấy Gió mang chứa
những năng lực huyền bí siêu phàm. Trên lộ trình viễn du vô định, Gió đã tạo ra
biết bao hiện tượng lạ lùng khó mà đoán trước. Kito coi Gió là “Thần hồn thiêng
liêng”. Trang Tử gọi Gió là “Thế nhạc”. Liệt Tử luyện mình thành gió vân du đó
đây tuỳ thích đến nỗi “không biết Gió đi với ta hay ta đi với Gió”.
Nguyễn
Trọng Tạo
Thật thà chi bấy chàng Kim
Trong đêm tái hợp đi tin lời Kiều
“Nghĩ mình lưu lạc đã nhiều”
Buộc lòng nàng phải nói điều thiệt hơn
Sao chàng không thấu nguồn cơn ?
Để cho nàng tự vùi chôn đời mình !
Gặp nhau biết mấy là tình
Đớn đau lòng chị, lặng nhìn duyên em
Trách chàng khéo chọn lời khen
Xót xa thân phận, Kiều thêm não lòng
Bao năm nàng vẫn thầm mong
“Nhị đào thà bẻ...” mà không gặp người
Quả cau nhỏ, miếng trầu hôi
Sao không thắm lại nụ cười Xuân Hương ?
Đoạn trường càng nghĩ càng thương
“Đã tu, tu trót” còn hơn thế này !
Thức cùng nhau trọn đêm nay
“Tan sương đầu ngõ, vén mây giữa trời”
Sao chàng đã vội tin lời
Sao chàng đã vội buông xuôi... hỡi chàng ?
Xưa dở dang, nay dở dang
Tình yêu sao nỡ tráo sang bạn bè !
Tưởng là hạnh phúc... ai dè
Trách chàng nông nỗi đi nghe lời Kiều.
Mai Văn
Hoan
Thật thà chi bấy chàng Kim
Trong đêm tái hợp đi tin lời Kiều
“Nghĩ mình lưu lạc đã nhiều”
Buộc lòng nàng phải nói điều thiệt hơn
Sao chàng không thấu nguồn cơn ?
Để cho nàng tự vùi chôn đời mình !
Gặp nhau biết mấy là tình
Đớn đau lòng chị, lặng nhìn duyên em
Trách chàng khéo chọn lời khen
Xót xa thân phận, Kiều thêm não lòng
Bao năm nàng vẫn thầm mong
“Nhị đào thà bẻ...” mà không gặp người
Quả cau nhỏ, miếng trầu hôi
Sao không thắm lại nụ cười Xuân Hương ?
Đoạn trường càng nghĩ càng thương
“Đã tu, tu trót” còn hơn thế này !
Thức cùng nhau trọn đêm nay
“Tan sương đầu ngõ, vén mây giữa trời”
Sao chàng đã vội tin lời
Sao chàng đã vội buông xuôi... hỡi chàng ?
Xưa dở dang, nay dở dang
Tình yêu sao nỡ tráo sang bạn bè !
Tưởng là hạnh phúc... ai dè
Trách chàng nông nỗi đi nghe lời Kiều.
Mai Văn
Hoan