Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2013

Hương hạ

http://file.diendanbaclieu.net/hinh/2013/4/hinh-hoa-lan-8.jpg



Hương lan ngày hạ trắng
Theo gió tìm tri âm
Chuông điểm trong trầm lặng
Vang ngân tiếng kinh lòng
                   *
Hương lan ngày hạ trắng
Theo gió về muôn phương
Ngày tháng nào lệ mặn
Ôi hương vị vô thường
                   *
Hương lan ngày hạ trắng
Theo gió cúng Như Lai
Hiên trước tràn ngập nắng
Dừng thôi giấc mộng dài
                     

                       Đông Tùng

Thứ Hai, 17 tháng 6, 2013

Thơ Nguyễn Anh Tuấn


Đạo diễn- nhà báo NGUYỄN ANH TUẤN
KHÓC MỘT NHÀ THƠ, NHÀ BÁO
Nhớ Trần Hoà Bình
Bạn ơi, thế là từ nay
bạn không còn được ngẩn ngơ trước một ngọn gió heo may
không còn phải băn khoăn ngày đi họp Khoa buộc phải mặc com-lê, cà-vạt
không còn nỗi lo sợ khi trót đụng chạm tới quan tham
không còn phải bận tâm sẽ ăn gì, uống với ai lúc màn đêm sập bóng…
Còn đâu nữa những tối vui Quán Xưa
vài chén rượu nhạt
mấy câu chuyện bâng quơ
và thăm thẳm nỗi thương đời…
Những kẻ trói gà không chặt
lại lo chuyện trên trời dưới bể
Những kẻ gân cổ lên cãi khi ai đó gọi là đồ gàn đa cảm
lại nhiều nước mắt hơn cả nàng Kiều 1
trước những số phận oan khiên, bất hạnh
Cả khi nước mắt xót thương đã trở thành đồ xa xỉ
và cũng chẳng còn nước mắt mà khóc nữa
nỗi đau càng tích tụ
hoá thành bệnh “Giời đày”!
Nhưng không khổ bằng cái bệnh
phải mỉm cười khi mếu, phải cất giọng hát khi đau
phải cho nước mắt lăn vòng vào đoạn kết có hậu
Và chỉ còn biết lẩm bẩm vu vơ:
“ Tất cả đều thiếp ngủ
Chỉ mình tôi ngồi khóc như người nguyền rủa” 2
Giờ đây, nếu như bạn vẫn còn vương chút máu mê nghề nghiệp-
cái nghề nghiệp không được bảo hiểm
bạn sẽ hơn hẳn chúng tôi
vì có thể tự do ra vào những ngôi nhà bí hiểm
được làm ra bằng những đồng tiền bí hiểm cũng không kém
những ngôi nhà thật to thật đẹp chứa đựng những hình nhân
đang hoá thân thành những con bọ khổng lồ theo nguyên mẫu của Kafka3
và trái tim còn băng giá hơn cả bà Chúa Tuyết! 4
Nhưng khổ thân cho bạn
vì dưới suối vàng bạn đâu đã hết mối thương tâm và phẫn nộ…
Ở nơi dù không có viên đạn sắt và thanh kiếm thép nào đe doạ nhà thơ, ký giả
song lại có điều đáng sợ khủng khiếp hơn
đó là sự nghi kỵ, thù hằn, miệt thị
Không ít người trong chúng ta
nếu không bị đánh văng kính, sưng vù mặt mũi, vỡ tan ống kính,
không bị cướp giật bản thảo
thì cũng phải cúi đầu gạt thầm giọt lệ tủi nhục…
Chúng tôi như đang nghe thấy tiếng bạn kêu to từ đáy huyệt sâu
cặp kính trắng long lên giận dữ:
“Dù nỗi xót xa, lời an ủi của nhà thơ không thay thế được miếng cơm manh áo
dù cái sắc sảo tinh tường của ký giả không đem lại được công lý cuối cùng
nhưng nếu như thơ ca không còn là thơ ca nữa
ai dám chắc những con bọ của Kafka không sinh sôi nảy nở như dịch hạch?
và nếu lương tâm của mọi nhà báo đều bị nỗi khiếp sợ bẻ gập cong queo
ai dám chắc những tên giết người có dao hoặc không dao chẳng thể mặc áo quan toà?”
Bạn ơi,
thương thay!
và cũng đáng yêu thay!
khi nhắm mắt bạn vẫn không quên nổi Sứ mệnh làm Nhà thơ, Ký giả
và bạn lại đặt thêm gánh nặng lên vai chúng tôi
những kẻ đang cố ghìm tiếng khóc
giữa khi đã quá nhiều tiếng khóc…
_______________________________________
1. “Khéo dư nước mắt khóc người đời xưa” ( Truyện Kiều )
2. Taras Chevsenco: “Bức thư gửi những người đồng bào của tôi”- Thuý Toàn dịch
3. Tác phẩm Hoá Thân của F. Kafka
3. Nhân vật trong truyện của H. Andersen

Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2013

Chùm thơ của Giáp Phú

http://khoahocnet.files.wordpress.com/2011/11/12010491236958515.gif



Đến

Em đến cho tôi một vầng trăng
Cho xưa lộng lại ánh trăng rằm
Cho tình thấy lại hương ngày ấy
Cho mộng hồn thơ bớt nhọc nhằn.

Anh đến mùa trăng đang phơi nắng
Quả hồng lịm đỏ đợi môi ai
Cho cây thay lá đời sao xuyến
Cho dáng Kiều xưa sáng nét ngài.

Bỗng nhiên( Gửi người 1963 )

Bỗng nhiên em nhớ, khổ tôi
Bỗng nhiên anh phải đứng ngồi chẳng yên 
Bỗng nhiên cứ nhớ khó quên
Bỗng nhiên như nợ tiền duyên trói vào.

Núi sông màu Hạ

Bằng lăng tím sắc Hè
Ve kêu tàn hoa phượng
Đời chưa Hè đã nóng
 Mùa Hạ sao còn về !
Sông in hình bóng quê
Dáng em ngồi giặt áo
Con đò bơi như dạo
Đỡ Hè đi ít nhiều.
Dòng sông lũ từ đâu !
Sông ơi bao nhiêu tuổi ?
Cho tôi tìm trong ấy
Dành một lời cho thơ !

Núi ngủ buồn tóc phơ
Đá phơi màu thế sự
Đường vặn mình chăn trở
Sông lặng người đợi xuân !
Đợi xuân, xuân chưa tới
Tiết Đông muốn lai dai
Không gian màu quan ải
Vương nét buồn trên ai.
                                             
                     Giáp Phú 




 

Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2013

Chùm thơ Ninh Sơn






http://img.photo.yume.vn/photo/pictures/20090924/x_men1171/origin/hanoi-xua-745151.jpg



LƯỠNG THỦY

Bốn thập niên quẩn quanh Hoàn Kiếm, 
Tầm đi làm Cầu Diễn theo xe

Hưu  Hai ngàn , xuôi về với ‘Huyền Khê’
Nương ‘hành thủy’ ‘Lư Giang’ cho trọn kiếp !
Mệnh ‘gián hạ’ dở hay ai biết được;
Nước thêm vào ‘đôi nước có thành sông’?

Tử vi chiếu mệnh, thân cư mệnh,
  Lá số con ruồi khấm khá không... 

Ngũ phúc hanh thông

PHÚC PHÂN  

Mở tiết thanh minh , u tám mươi ,
 Xuân đi hi hút, hụt hơi người ;

Sáu con trai gái, vài bốn ngả
  Ba bếp tòng teo , treo ba nơi ;
 Lai vãng ngó trông, không gì cả
Chia chầu chăm sóc, ‘cóc ai coi’

 Trời xanh, Đất đỏ, Đời đen đúa .
  Tiệc tàn, rượu cạn, ánh trăng lơi ..
   Phúc phận thế thôi...

04-04- 2012 
1. BA  CÂU


Ba cầu
Cầu vinh, cầu lộc, cầu an,
Ba cầu sáu bánh lối mòn đường quen
Luồn lách leo lên

Ba chân
Tư duy tam đoạn bếp kiềng
Đặt lên đất mẹ mà nghiêng đáy nồi
Khấp khểnh đường đời

Ba Làng
Không râu tám cẳng hai càng 
Ba chàng ba xóc, ba nàng sáu dây
Ba thợ bảy thầy 

Ba vành
Tám nghề, bảy chữ vừa hên 
Vốn nhà lấy dưới bù trên một vành 
Công bộc liên ngành   

Ba vòng
Tiền tiêu đồi núi tấn công
Hậu phương phòng ngự lồng mong lắc bài 
Ba ngả tình hoài

Ba vua 
Tấu hoài cảnh cũ tình xưa
Lê nhê thế sự đong đưa đường đời 
Mũ áo nhà trời 

Ba vương
Chung chiêng cái rạ tám người 
Tây riêng riêng mỗi mảnh trời một vua
Nương  thẻo vườn thừa   

2. NHIỄU LUÂN

                                                        Nhiễu Nhân
Mải mê săn đuổi bình minh;
Nghỉ chân, 
Lảng vảng quanh mình hoàng hôn.
Lưu lạc đường thôn.

 Nhiễu Nhương
Bình minh lấp ló hoàng hôn
Lập Xuân đông muộn, heo luồn mây bay
Vân cẩu hoang bầy  

Nhiễu Lương
Mặt trời lồ lộ cuối đông
 Nóng luồn ba lỗ, nực lồng hai giây 
Xoi thịt vơi đầy

Nhiễu Luân
Mưa dầm đẫm ướt vườn cây
Vòng vo lối cuốc, đường cầy mảnh cong 
Thâm ải trong lòng  

Nhiễu Thân
Lâm thâm mưa bụi mù trời
Cành khô nẩy lộc, đâm chồi đợi xuân.
Chim chuột ái ân

Nhiễu Thời
Hanh heo cầy rái lượn lờ 
Còn ai với cái ‘tơ hơ’ lòng hồ  
 Nhão nhoẹt mùa khô