Thủy Hướng Dương - Hà nội
Không còn trẻ để ngây thơ Bây giờ mà nói dại khờ ai tin Thế mà một ánh mắt nhìn Cũng làm em sợ…nhỡ mình lạiyêu Sợ đêm buông lấp nắng chiều Sợ ngày cạn hết những điều khát khao Sợ ngón tay ấy đan vào Rối tơ lòng , biết ai nào gỡ cho ? Sợ lá khẽ rụng vườn mơ Sợ người lấy cớ sững sờ trăng khuya Làm sao biết lối mà về Vì đôi chân vướng cỏ mê mất rồi Sợ sông suối ngập khóc , cười Biết đâu đắm cả một đời đa đoan Gió ru một khúc ngỡ ngàng
Sợ lòng réo rắt muôn vàn nhớ thương
Không còn trẻ để ngây thơ Bây giờ mà nói dại khờ ai tin Thế mà một ánh mắt nhìn Cũng làm em sợ…nhỡ mình lạiyêu Sợ đêm buông lấp nắng chiều Sợ ngày cạn hết những điều khát khao Sợ ngón tay ấy đan vào Rối tơ lòng , biết ai nào gỡ cho ? Sợ lá khẽ rụng vườn mơ Sợ người lấy cớ sững sờ trăng khuya Làm sao biết lối mà về Vì đôi chân vướng cỏ mê mất rồi Sợ sông suối ngập khóc , cười Biết đâu đắm cả một đời đa đoan Gió ru một khúc ngỡ ngàng
Sợ lòng réo rắt muôn vàn nhớ thương
Xin mời các bạn ghé thăm hãy để lại nhận xét cho vui . Rất cảm ơn !
Trả lờiXóaEm hay đọc Thủy Hướng dương trên trannhuong.com và nguyentrongtao.org.
Trả lờiXóaNguyên tiêu 2011 thì gặp nàng ấy khi em và Phùng Hải Yến đang chờ họa sĩ- nhà thơ Trần Nhương vẽ chân dung tại Văn miếu Quốc Tử Giám.
Bài thơ trên là một trong những bài thơ của nàng ấy mà em rất thích đấy ạ.
Vậy là rất hiểu nhau rồi . THD là một trong những điều hành viên của lucbat.com !
Trả lờiXóa"Sợ đêm buông lấp nắng chiều
Trả lờiXóaSợ ngày cạn hết những điều khát khao"
Sợ khi đã vướng tơ vào
Vấn vương vương vấn ai nào gỡ cho?