Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

Tự khúc





Những ngày xa anh
Giọt nước mắt rơi trên môi em mặn đắng
Vầng trăng ngoài kia khuyết đến mong manh
Đêm không sao và gió lãng du cuối trời
Chưa trở lại
Chỉ còn em và trăng
Hai kẻ cô đơn xa lạ
Tựa vào nhau nén một tiếng thở dài
Sao gió không về …
Trên làn tóc buông lơi ?

                                    Hồ Thanh Bình
 

2 nhận xét:

  1. Rất mưngf vì thấy các anh chị trong BCT khỏe mạnh!
    Em Hải Âu gửi bài nhé:

    Tát nước

    Bao phen đã tưởng quên rồi
    Vậy mà nỗi nhớ nổi trôi đêm dài
    Một tôi một chiếc gầu giai
    Một nong nước nhỏ ngập đầy trăng đêm.

    Biết nhau – lá rụng bên thềm
    Gió Đông trở dạ êm đềm dòng kênh
    Bốn mùa con nước nổi nênh
    Gầu giai ta tát mát xanh luá đồng.

    Ai hay trời đổ cơn dông
    Câu thơ – gốc rạ giữa đồng héo khô
    Nhớ khi sóng lúa nhấp nhô
    Tiếng con chim Gấy gọi mùa sang thu.

    Giá mà sống tới mùa sau
    Tôi xin tát cạn u sầu cho ai.

    Quốc Dũng

    Bắc cầu bằng lá tre

    Ngày xưa khi còn bé
    Bắc cầu bằng que kem
    Ăn hết vẫn còn thèm
    Mai bạn cho tớ nữa

    Đi hết mùa phượng nở
    Bắc cầu bằng tiếng ve
    Rồi cũng đến hết hè
    Chiếc cầu không còn nữa

    Bắc cầu bằng hoa sữa
    Phai dần màu thời gian
    Hương trong giò mơn man
    Cho bạc đầu nỗi nhớ.

    Thôi!
    trở về bến cũ
    bắc cầu bằng lá tre.

    Quốc Dũng


    Trả lờiXóa
  2. Vấn hồn

    Ve sôi nắng tãi chiều hè
    Không ngồi nấp bóng gốc me ven vườn

    Thẳng cong là bởi con đường
    Chen chân vào chốn chính trường mà chi

    Tiếc thân danh vọng làm gì
    Hào hoa chẳng thấy đắng cay tứ bề

    Sớm không rũ áo ra về
    Mà nay ấm ức đi vào thiên thu

    Nơi đây hương khói mịt mù
    Nghĩa nhân cân nặng đủ đầy hay chưa

    Mát hồn đi dới làn mưa
    Đồng Tương(*) nghĩa nặng tình sâu đón chờ.

    Quốc Dũng

    Trả lờiXóa