Ngày xuân đi tảo mộ
Ngày xuân lất phất bụi mưa bay
Thảm có non xanh gió khẽ lay
Dắt dẫn đàn con đi tảo mộ
Hương đưa ngan ngát rượu đong đầy
Hương thơm cầu chúc linh siêu
thoát
Rượu chén đầy dâng lòng thẳng ngay
Cầu chúc tổ tiên phù cháu chắt
Để Nhân – tài – phúc mãi cao dầy
Đây mộ ông bà, đây cụ ngoại
Còn kia chẳng biết mộ nhà ai
Xây cao đồ sộ như nhà thật
Chắc họ cho to lắm lộc tài !
Chỗ này là mộ ông hành khất
Cận kế - mệnh quan khét một thời
Cùng được vùi sâu ba tấc đất
Rêu phong câm bặt dưới gầm trời
Quyền lớn, lộc cao chỉ nhất thời
Gương soi hậu thế - ấy muôn đời
Dại khôn rồi cũng tàn trong đất
Hơn kém mà chi mệt kiếp người !!!
Về thăm sếp cũ
Tôi về thăm sếp cũ
Nghỉ hưu đã lâu rồi
Nay ốm nằm bệnh viện
Áng mây chiều lặng trôi
Khi nói là lính cũ
Ông cười chẳng nhớ tôi
Lục lại miền ký ức
Xa xăm tận chân trời
Mấy người ông nâng đỡ
Từng liên lụy rối bòng
Đến nay ông vẫn nhớ
Nhưng họ thì quên ông
Từ ngày ông về nghỉ
Chức quyền cao hết rồi
Theo ông không sinh lợi
Thế là họ quên thôi
Còn như ông với tôi
Bình thường: không lợi, hại
Thăm nhau và ta mãi
Trân trọng chút tình người.
Oan trái Mị Châu
Trước có nhà thơ nói Mỵ Châu
“Trái tim nhầm chỗ để lên đầu
“Nỏ thần vô ý trao tay giặc
“Nên nỗi cơ đồ dắm biển sâu…”
Nay trộm nghĩ rằng chuyện Mỵ Châu
Yêu thương sâu nặng hóa rơi đầu
Đau lòng bởi chính vua cha chém.
Oan uổng ngàn đời biết khấu đâu?
Con gái ngày xưa nào được chọn
Lấy đấng phu quân của chính mình
Tất cả đều do cha mẹ đặt
Chuyện đời vì thế phải phân minh
Chẳng hiểu mưu gian của Triệu Đà
Sai lầm lớn nhất thuộc người cha
Nỏ thần bị mất, quân vương bại
Sao vua không nói: “Lỗi tại ta…” ?
!
Văn Trầm