Hôm nay trời hà Nội dìu dịu trong nắng hè cuối vụ .
Bích Câu thi quán sinh hoạt thường kỳ trong khung cảnh đầy thi vị của trời đất
và ấm áp tình người . Thi quán rất vui vì hai vị khách quý là nhà văn hoá Vân Hạc
và phu nhân , nhà văn - nhà giáo Hiền Nga trở thành hội viện chính thức . Thơ gửi
về của nhà thơ Thy Sơn được giới thiệu bởi Thy Nhung . Những bài thơ đọc trực
tiếp tạo nên những luận bàn rất thú vị . Ngoài phần thơ , thi quán còn theo dõi
những đoạn clip do nhà văn hoá Văn Trầm , hội viên , ghi lại trong các kỳ sinh
hoạt trước và nghe những ca khúc do anh
sáng tác được dàn dựng công phu . Xin giới thiệu vài bài thơ và hình ảnh của buổi
sinh hoạt :
Những vết sẹo
Kính tặng thương binh – blogger Phạm Thôn Nhân
Thy Sơn
Có vết sẹo sần sùi dày cộm lên theo tháng năm dòng chảy
Vơi cho đời bao mất mát chiến tranh Có vết
sẹo hun hút khoét thịt da ngày đêm bỏng cháy Lấp đầy
mắt bé thơ sắc trời biếc trong lành Có vết
sẹo âm ỉ chỉ riêng anh nhìn thấy
Anh lẳng lặng giấu đi làm kho báu riêng mình Em
yêu vết sẹo ấy trong anh Thản nhiên, anh mỉm cười, đứng dậy Soi mắt
anh, em thấy nước non mình Mang
hình chữ S và hai quần đảo Hoàng sa- Trường Sa muôn đời bất diệt! Em
yêu vết sẹo ấy trong anh!
UỐNG
RƯỢU VỚI NGƯỜI ÂM
Vân Hạc
UỐNG RƯỢU VỚI NGƯỜI ÂM
Ta nâng cốc chạm cùng đêm Trăng, sao, gió, núi... say mềm cùng ta Đâu
đây trong dải ngân hà Sáng đôi mắt lửa
như xa xót đời Hy sinh trong cuộc cờ người Cùng
tôi cạn cả bao lời tri âm Bạn
ra đi đã bao năm Mãi đôi mươi, khúc quân hành cùng nhau Còn tôi mặt đã nát nhàu Tóc
sương, gối mỏi nỗi đau tận cùng Bạn hòa trong đất Tiên Rồng Tôi
nuốt nỗi hận trong lòng bấy nay Khi
đi trống giục cờ bay Cùng bao lời hứa đến ngày vinh quang Khi về thui thủi lỡ làng Gõ
bao cánh cửa... bẽ bàng xót xa Thương mình sống chẳng
hơn ma Vợ con oằn gánh nặng ba bốn lần. Trông
xa rồi lại nhìn gần Còn bao đồng đội
muôn phần đắng cay Người thân vùi dưới đất dày Không
bia mộ chẳng ai hay trên đời Người mạng oan ức tày trời Ô dành cho cả ba đời cháu con... Mình
thì may mắn vẫn còn Dẫu
chỉ tồn tại vẫn “son” hơn nhiều Chiến tranh hồn ngỡ phiêu diêu Không
bằng trận chiến trước nhiều cửa quan Hôm
nay lòng thật bẽ bàng Nhận tiền “xương máu” lệ tràn trong tim Bốn năm, bốn triệu chín nghìn Rượu
như máu ứa từ tim bao người Đồng đội ơi hãy cùng tôi Nâng
ly cạn cả đất trời, nỗi đau!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét