Phan Văn Ninh Sơn
***
Thực Tại
Trăng vầy mây nước lênh
đênh
Ngọn luồng nương khói bồng
bềnh quỳnh hương
Thiên hà che chở Thái
dương
***
Quỳnh Đông (*)
Tặng Bạn nhóm Biến Tính
và con gái Huyền Lan
Được chào đời sau lễ Chúa Giáng Sinh;
Mù mờ sương, heo hút gió vô tình,
Xờ xạc vườn cây, hắt hiu hoa cỏ;
‘Một năm mươi’ em tặng một khóm quỳnh.
**
Từ Liêm, tầng thượng , liên kỳ cuối;
Lạc bia, đàn đíu, níu mời
trăng.
Một gộc, bốn măng... năm anh cuội;
Quỳnh hương vương vấn má cô Hằng.
Ngũ tử chia tay, năm bảy ngả;
Trẻ tìm đất mới, già về nhà.
Lượn qua Hoàn Kiếm, vào Mai Động;
Gặp trại Vĩnh Quỳnh, ươm quỳnh hoa.
Hưu nhàn thấm thoắt mấy mươi năm.
Mấy vòng Đoan Ngọ, mấy Vu Lan,
Quốc khánh, Trung Thu, trăng mờ tỏ;
Mỗi độ quỳnh thơm, chén quỳnh tràn.
Cái già sồng sộc theo sát gót;
Bỗng dưng day dứt nhớ bâng
quơ.
Dĩ vãng xa sâu, sầu hi hót;
Tạm biệt quỳnh thân, theo gió đưa.
Bắc Âu tuyết trắng vùi tuy lip,
Ban Căng nắng
dịu tưới đại hồng,
Tây Âu vườn kính sương mờ
mịt,
Đa-nuýp ngàn hoa có quỳnh
không!?
Lễ hội Hoa Hồng Bungary
Ta vội về ta,…lòng tạ lòng;
Âm u vườn đá hóa rêu phong…
Gíáng sinh mưa lạnh, buồn tê tái;
Dàn quỳnh đơn độc chiếc quỳnh đông .
Không trà, không rượu, không lưu khách;
Tượng đá lô nhô, dưới đèn nhòa;
Thầm hương dịu ngọt, vồng trắng sạch;
Hồi dương sương lạnh đêm quỳnh hoa.
**
Có phải ngàn xa, da diết nhớ,
Sóng lòng dài rộng, cộng hưởng nhau,
Mà quỳnh nở muộn trong đông giá;
Đón đợi người thương bạc mái dầu.
Không Thời Tình Cảnh đeo
nhau...
***
Hiện Sinh
Hoa cây đá cảnh vô tình
Nhiễm thâm trầm xạ nhân
sinh dị thường
Mốc rêu xiêu xẹo tang
thương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét