Trong đêm tái hợp đi tin lời Kiều
“Nghĩ mình lưu lạc đã nhiều”
Buộc lòng nàng phải nói điều thiệt hơn
Sao chàng không thấu nguồn cơn ?
Để cho nàng tự vùi chôn đời mình !
Gặp nhau biết mấy là tình
Đớn đau lòng chị, lặng nhìn duyên em
Trách chàng khéo chọn lời khen
Xót xa thân phận, Kiều thêm não lòng
Bao năm nàng vẫn thầm mong
“Nhị đào thà bẻ...” mà không gặp người
Quả cau nhỏ, miếng trầu hôi
Sao không thắm lại nụ cười Xuân Hương ?
Đoạn trường càng nghĩ càng thương
“Đã tu, tu trót” còn hơn thế này !
Thức cùng nhau trọn đêm nay
“Tan sương đầu ngõ, vén mây giữa trời”
Sao chàng đã vội tin lời
Sao chàng đã vội buông xuôi... hỡi chàng ?
Xưa dở dang, nay dở dang
Tình yêu sao nỡ tráo sang bạn bè !
Tưởng là hạnh phúc... ai dè
Trách chàng nông nỗi đi nghe lời Kiều.
Mai Văn Hoan