Thứ Hai, 6 tháng 1, 2014

Mưa trần gian


              Hồ Thanh Bình

1- Níu trời thả gió vào mây.
Thả mưa vào nắng , thả ngày vào đêm.
Thả thêm một khóe môi mềm.
Thả thêm đôi chút dỗi hờn hôm qua.
Thế rồi sợi nắng la đà.
Ngỡ dây tơ buộc . người ta với mình.
Trăng nghiêng lệch cả mái đình.
Rớt ra thằng Cuội... cưỡi  tình lênh đênh.
......
Ô kìa.... lên thác xuống ghềnh..
Tập tầm vông ấy, chênh vênh xuân thì...
................

2- Chiều buông giọt nắng đi hoang.
Trời xanh nổi giận mới tràn bão dông.
Dẫu là sắc sắc. không không.
Trầm luân đừng trách " má hồng đa đoan"

 À ơi , trong cõi nhân gian.
 Đâu là trong/ đục mênh mang kiếp người.
Hẩm hiu? sao đổ tại trời?
Ru mưa hứng lấy một đời long đong.
Một câu " vạn pháp giai Không"
Nương vào cửa Phật mà trông.,.. Niết Bàn.

..........
 
3-Mưa từ hôm ấy đến giờ.
Bèo trôi một cánh giữa bờ trầm luân.
Lời ru đã định hồng trần.
Chỉ mong hong lấy một phần heo may.
Nâng niu giọt nắng trên tay.
Đưa ta đi hết tháng ngày bão dông.
Thuyền ai chở khách qua sông.
Thuyền thơ xin chở ước mong một đời.
Đam mê trả hết cho đời.
Đắm say trả hết một trời riêng mang.
Chỉ còn một chuyến đò ngang.
Lững lờ trôi giữa muôn vàn yêu thương.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét