Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2016

Cho một mùa vu vơ

                                                                                                       Hoàng Kim Hương



Đừng giận em
Khi bài thơ cho anh mắc lại mùa thu
Heo may ngập ngừng ngã rẽ
Biết bao điều bỗng trở thành ước lệ
Có ước lệ nào đong đủ buồn vui ?

Những cơn mưa nối đất với trời
Nắng thảng thốt lẩn tàng cây dấu mặt
Lá ủ vàng tin yêu rất thật
Thả giấc mơ sau cơn mưa
Đâu phải em đã quá hững hờ
Nỗi nhớ bao lần bật khóc
Dạ lan đổ hương đêm buồn ngằn ngặt
Ngang qua cơn đau những ảo ảnh dịu dàng

Điều gì hóa thân vào cơn gió lang thang
Để chiều không anh nghẹn từng lối nhớ
Với mùa thu em ngàn lần mắc nợ
Nợ anh một thở ban đầu
Đừng giận em
Ánh sáng que diêm dù lóe lên cũng đủ nhiệm mầu
Những rủ rỉ tâm tình đi vào cổ tích
Thời gian chuốt yêu thương thành ngọc bích
Tuột tay cầm , rưng đáy mắt vu vơ…

Có một mùa mắc mãi giữa trang thơ .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét